XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Vô Tâm


Phan_18

Khi huynh trưởng qua đây đã là lúc thắp đèn.

Rõ ràng là ngày đông giá lạnh, nhưng trên mặt của huynh trưởng lại có một tầng mồ hôi mỏng, trên mặt không giấu được vẻ vội vàng. Chắc hẳn hôm nay huynh trưởng rất bận, nên đã tranh thủ thời gian rảnh đến chỗ ta.

Ta cũng không nói lời thừa mà đi thẳng vào vấn đề: “Huynh trưởng có biết mật đạo trong vườn đào giấu người không?”

Huynh trưởng cực kỳ hoảng sợ.

Nhất thời ta cũng không phân biệt được huynh trưởng kinh sợ là do trong mật đạo có giấu người hay là ta đã vô tình biết được việc này. Ta vừa muốn hỏi rõ, huynh trưởng đã nghiêm mặt nói với ta:

“A Uyển, chuyện này rất hệ trọng, sau này muội đừng nhắc lại nữa. Vi huynh sẽ điều tra rõ ràng, muội không cần để ý.”

Nghe thấy lời này huynh trưởng làm ta có chút mơ hồ.

Trước khi rời đi, huynh trưởng luôn dặn dò mãi, “A Uyển cứ sống yên trong phủ là được, không cần để ý chuyện khác. Muội chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, ai cũng có thể hại muội, nhưng người nhà thì không. Dù huynh với cha mẹ làm chuyện gì, thì A Uyển chỉ cần vô ưu vô lo là được.”

Xem ra huynh trưởng với cha mẹ đúng là có chuyện đang giấu ta, nhưng huynh trưởng đã nói như vậy, ta cũng chỉ có thể “Dạ” nghe theo.

Nếu cha mẹ và huynh trưởng không muốn ta quan tâm, ta đây liền không quan tâm nữa, dù sao ta cũng lười, cũng không có hứng thú với việc này.

Chương 32

Trên đời này, có một số việc không phải ta muốn không quan tâm thì có thể không quan tâm, chẳng hạn như chuyện huynh trưởng đã dặn. Ta vốn định làm như chưa từng nghe thấy giọng nói kia, nhưng lại luôn không được như ý muốn.

Từ sau vụ Tư Mã Cẩn Du bắt ta đi lần trước, làm mỗi đêm trước khi đi ngủ, ta đều sờ bảo thạch cài trên vành tai với vòng tay bạc trên cổ tay. Tối nay, đang chuẩn bị sờ vào trước khi ngủ thì vòng tay bạc trên cổ tay đã không thấy đâu.

Bích Dung và Lê Tâm tìm hết viện một lần cũng không thấy tung tích của vòng tay bạc kia.

Lê Tâm nói: “Hôm nay Quận chúa đi không ít nơi ạ.”

Bích Dung nói tiếp: “Chúng ta ra ngoài tìm đi, Quận chúa, người ở yên trong phòng chờ, muội và Lê Tâm nhất định sẽ tìm vòng bạc về.”

Lê Tâm cũng phụ họa một tiếng.

Ta nhớ tới hôm nay có đi qua vườn đào nên nói: “Vườn đào không thể đi.”

Lê Tâm và Bích Dung liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lên tiếng trả lời: “Dạ vâng, tụi muội đều nhớ kỹ quy củ của Vương phủ ạ.”

Gần nửa canh giờ sau, Lê Tâm và Bích Dung đã trở lại, vẻ mặt của các nàng chán nản, ta vừa thấy đã biết không tìm thấy vòng tay bạc. Xem ra vòng tay rớt ở trong vườn đào rồi.

Vòng tay này không giống với những vòng tay khác, vì có dấu ám khí bên trong nên chỗ nối lại luôn dễ mở ra. Nhớ lại hôm nay khi đi qua vườn đào, ta ôm chặt lò sưởi tay, cổ tay cọ sát nên chỗ nối lại của vòng tay bạc đã bị mở ra rồi.

“Các muội đều đi nghỉ ngơi đi, ta đi vào vườn đào tìm thử.”

“Dạ?” Bích Dung và Lê Tâm cùng hô lên: “Không thể, Quận chúa không nên đi. Đã muộn như vậy…”

Ta liếc nhìn các nàng một cái, ánh mắt của Bích Dung và ta chạm vào nhau, sắc mặt của nàng thay đổi, dường như đã nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt nàng lóe lên. Nàng đưa đèn hoa cho ta, “Xin Quận chúa cẩn thận mọi chuyện.”

Dứt lời, nàng nói với Lê Tâm: “Quận chúa nói cái gì thì là cái đấy.”

Lê Tâm chần chừ một lát, rồi mới “Dạ” nghe theo.

Bích Dung đúng là người thông minh, biết trong vườn đào có bí mật, bí mật này ta có thể biết, nhưng nàng thì không thể biết được.

Ta khoác thêm áo lông tuyết hồ, mang giày da hươu, cầm theo một cái đèn hoa đi về phía vườn đào. Tuyết rơi ban đêm khiến vườn đào cực kỳ tĩnh mịch, ta nhớ lại con đường hôm nay đi qua bèn tìm từng bước một.

Không bao lâu sau, ta đã thấy vòng tay bạc nằm yên dưới cây đào.

Ta vui vẻ trong lòng, khi nhặt vòng tay bạc lên, lại nghe thấy tiếng gió rít gào bên tai, kèm theo mấy đạo sát khí. Ta cảnh giác nhìn xung quanh.

Bên trái phía trước vài thước có vài kẻ mặc đồ đen đang đứng, ta thì mặc áo lông cáo trắng như tuyết nên rất dễ bị nhìn thấy trong ban đêm tối đen.

Bọn chúng nhìn ta chằm chằm, như đang chăm chú nhìn một con dê con đang chờ bị làm thịt.

Ta nuốt nuốt nước miếng.

Sau đó ta khẽ cười thành tiếng, “Các vị đại hiệp bị lạc đường à? Cổng chính của Vương phủ ở bên kia, đi thẳng rẽ trái đi thẳng rẽ phải, rồi đi hết hành lang dài màu đỏ thắm là có thể trông thấy, à, nếu không ngại, tiểu nữ có thể dẫn đường cho các vị. Tiểu nữ xưa nay đều lấy giúp người làm niềm vui...”

Tên thủ lĩnh đám áo đen ngắt lời ta, “Bớt nói nhảm đi, chốt mở của vườn đào ở đâu? Nói cho chúng ta biết sẽ để Quận chúa được toàn thây.”

Ồ? Đúng là đến tìm chốt mở?

Ta bình tĩnh mở chốt vòng tay bạc trong áo lông cáo, rồi lấy thuốc bột bên trong ra. Ta đếm, có ba tên áo đen, rải thuốc này ra ngoài, nếu may mắn thì có thể cả ba tên đều ngã xuống.

Ta lui về sau vài bước, dựa vào gốc cây đào, “Tiểu nữ không biết các vị đang nói gì! Các... Các vị đừng qua đây!”

Chỉ nghe thấy mấy tiếng cười nhạo, bọn chúng như ta mong muốn mà tới gần về phía ta. Ta ra vẻ sợ hãi, lại cẩn thận nắm chặt thuốc bột trong tay, mắt thấy bọn chúng cách ta càng ngày càng gần, ta hét lớn một tiếng:

“Xem ám khí của ta đây!”

Bọn chúng dừng chân lại, vòng tay bạc bị bẻ gãy thành hai nửa kia của ta “keng” một tiếng rơi xuống đất.

Tên thủ lĩnh cười hừ một tiếng, ta cảm giác hắn đang khinh thường ta.

Ta lại quát: “Xem ám khí của ta đây!”

Lần này ta mới làm thật, vừa nãy là để giảm tính cảnh giác của bọn chúng, để ngừa khi ta rải thuốc bột, bọn chúng sẽ theo phản xạ mà lấy tay che làm giảm hiệu quả của thuốc.

Thuốc bột rơi vãi khắp nơi, nhưng không được như dự kiến ban đầu của ta. Có lẽ vận khí của ta không tốt, nhưng vẫn an ủi, ba tên áo đen ngã mất hai, tên phía sau không bị thương tổn gì.

Hắn hung ác trừng ta.

Ta quay đầu bỏ chạy.

Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, ta lại quay đầu: “Xem ám khí của ta đây!”

Hắn tránh đi theo phản xạ, ta thừa cơ hội tăng tốc chạy như điên trong vườn đào. Ta nhặt vòng tay bạc sâu trong vườn đào, lấy tốc độ của ta mà chạy tới con đường bên kia, cũng chưa chắc có thể tới trước tên áo đen đó.

Nếu hắn biết khinh công, thì chỉ một lát sau, ta chắc chắn sẽ bị bắt lại.

Ta chỉ còn một lựa chọn duy nhất.

Trên cây đào năm bước có một cơ quan, có thể đi thông tới mật đạo.

Ta nhẹ nhàng bay lên bay xuống, may mà áo lông tuyết hồ đủ dày, rơi xuống đất có giảm xóc nên không bị đau. Ta xoa mông đứng dậy, xung quanh tối đen như mực, nhưng ta biết trên mặt đất có hỏa chiết tử[1].

[1] Hoả chiết tử (hỏa sổ con): hộp quẹt ngày xưa.

Lửa cháy, ta ngồi sưởi ấm cạnh đống lửa. Đoán rằng trên mặt đất tên áo đen không tìm thấy ta sẽ rời đi, nên ta ở trong mật đạo nghỉ ngơi hồi lâu, chờ tên áo đen bỏ đi thì sẽ đi ra.

Nhớ đến việc ra ngoài tìm vòng tay bạc mà suýt chết, trong lòng chỉ cảm thấy mình quá xui xẻo.

Mấy tên áo đen lúc nãy vừa mở miệng đã muốn tìm chốt mở của vườn đào, chắc chúng cũng biết Càn Khôn trận trong vườn đào. Nhưng chỉ có người nhà họ Tiêu chúng ta mới biết trong vườn đào có Càn Khôn trận…

Không đúng, Thẩm Hoành cũng biết.

Lần đầu tiên Thẩm Hoành vào Vương phủ đã chỉ ra trong Vương phủ có trận pháp, tuy hắn chưa nói rõ, nhưng ta biết lấy khả năng của Thẩm Hoành thì hắn nhất định đã biết chốt mở ở đâu.

Ừm, nhưng mấy tên áo đen kia rốt cuộc do ai phái tới?

Ta suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra lý do mà còn đau hết cả đầu. Ta không thèm nghĩ nữa.

Cũng không biết đã qua bao lâu, khi ta đang suýt ngủ quên cạnh đống lửa thì trong mật đạo bỗng dưng vang lên giọng nói ta đã từng nghe thấy, vẫn đang mắng cha đầy thâm cừu đại hận[2] như lần trước.

[2] Thâm cừu đại hận: thù sâu hận lớn, thù sâu oán nặng, căm thù sâu sắc.

Nói đi cũng phải nói lại, Bích Dung đúng là nói không sai, giọng nói này giống giọng của Tam hoàng tử đến tám chín phần. Nếu không biết trong mật đạo có giam người, ta chắc chắn sẽ nghĩ Tam hoàng tử trở mặt với cha, nên bây giờ mới mắng cha như vậy.

Ta gỡ cây đuốc trên tường xuống, đốt lửa, rồi đi tới nơi phát tiếng.

Nếu tên áo đen còn ở trong vườn đào, mà giọng nói này nếu vang lên vài lần nữa, chắc chắn hắn sẽ tìm được ta.

Ta phải nghĩ cách để hắn đừng mở miệng nữa mới được.

Không bao lâu sau, ta đã đứng trước một cửa đá, ta đẩy cửa, cửa đá phát ra tiếng vang. Đập vào mắt là một lồng sắt thật lớn, ta đến gần nhìn, người trong lồng sắt không ngừng rung cột sắt như bị điên.

Ta ngửi thấy mùi tanh hôi.

Ta dừng bước.

Người nọ hung hăng trừng ta, “Thả ta ra ngoài!”

Ta không hé răng, chỉ chăm chú đánh giá hắn, tuy giọng giống Tam hoàng tử tới chín phần, nhưng diện mạo lại kém xa. Không, phải nói là, người trước mắt đã thay đổi hoàn toàn, căn bản không thể nhìn ra diện mạo gốc của hắn.

Hắn bỗng nhiên hạ giọng, khẩn cầu: “Van cầu cô nương thả ta ra ngoài. Ta ra được sẽ có trọng thưởng, nàng muốn ruộng tốt vạn mẫu hay gia tài bạc triệu? Ta cũng có thể cho nàng...”

Ta lui về sau một bước, hắn giống như sợ ta không tin, nên vội nói: “Ta nói thật đó, ta là Tam hoàng tử, chỉ cần nàng có thể cứu ta ra ngoài, ta có thể cho nàng bất cứ cái gì nàng muốn.”

Ta kinh hãi.

Tuy ta đã từng có suy đoán này trong đầu, nhưng khi chính tai nghe hắn nói vậy, nội tâm vẫn khá chấn động. Ta híp mắt lại, “Ngươi có bằng chứng không?”

Khuôn mặt bị hủy thối rữa của nam nhân gắt gao nhìn ta chằm chằm, đột nhiên nói: “Áo lông cáo trên người nàng là giống Thiên Sơn tuyết hồ, giá hơn vạn lượng vàng…”

Nhớ lại hôm nay Tam hoàng tử hỏi áo lông cáo trên người ta thuộc giống nào, ta không khỏi ngẩn ra, giờ phút này đã hoàn toàn tin tưởng suy đoán của mình. Vừa định hỏi hắn vài thứ, nam tử trước mắt bỗng nhiên cười lớn một tiếng, cực kỳ thê lương.

Chỉ nghe thấy hắn vốn đang lẩm bẩm: “Thiên Sơn tuyết hồ Thiên Sơn tuyết hồ...” Sau đó ánh mắt chợt trở nên sắc bén âm ngoan, “Mày là con gái của tên súc sinh kia! Cha nợ con trả! Tao muốn mày không được chết tử tế!”

Hắn lại bắt đầu điên cuồng rung lồng sắt, tiếc là lồng sắt quá chắc chắn, nên hành động của hắn chỉ như “châu chấu đá xe”.

Dù biết hắn không thoát khỏi lồng sắt, nhưng ta vẫn không nhịn được lui về sau vài bước. Khí thế trên người hắn quá kinh người, sát khí trong mắt còn dày đặc hơn mấy tên áo đen lúc nãy bảy tám phần! Nếu lồng sắt mà bị hắn phá vỡ, ta chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.

Ta ôm lấy áo lông tuyết hồ, hỏi: “Cha ta có thâm cừu đại hận gì với ngươi?”

Ta biết nhưng vẫn cố hỏi, ta chỉ muốn xác minh suy đoán trong đầu thôi. Quả nhiên, ta còn chưa hỏi xong, hai mắt của hắn đã như bị ứ máu mà trừng ta, “Có thâm cừu đại hận gì? Mày không biết? Mày thật sự không biết?”

Ta nói: “Ta thật sự không biết.”

Vẻ mặt của hắn bình tĩnh lại, nhìn ta thêm vài lần, giọng bỗng nhiên mềm mại hẳn, “Nãy giờ ta chỉ nói đùa với nàng thôi, nàng thả ta ra ngoài đi. Ở đây lạnh lắm, xin nàng thương xót kẻ đáng thương này.”

Ta biết hắn đang muốn diễn trò gì, dù giờ phút này thân phận của ta không phải con gái của cha, thì ta cũng sẽ không thả hắn. Trước không nói hắn có thể thoát ra ngoài hay không, nếu thật sự có thể thoát ra ngoài, đoạt lại thân phận của mình, thì đến lúc đó ta cũng chỉ có đường chết, không có người đang trị vì nào lại có thể để kẻ từng thấy mặt thê thảm nhất của mình còn sống.

Ta khẽ ho một tiếng, “Ngươi nói cho ta biết, cha ta có thâm cừu đại hận gì với ngươi?”

Hắn không kiên nhẫn, tức giận nói: “Toàn bộ Tiêu gia chúng mày đều cùng một loại! Còn súc sinh hơn súc sinh! Tiêu gia chúng mày vọng tưởng muốn thay đổi giang sơn của Tư Mã gia chúng tao! Giang sơn này là của Tư Mã gia chúng tao! Tư Mã gia! Tư Mã gia! Tư Mã gia!”

Quả giống như những gì ta đã suy đoán.

Người cha thoạt nhìn trung thành với Tam hoàng tử đang có tình ý với giang sơn cẩm tú mà…

Chương 33

Sau khi biết được dã tâm của cha, khi ta gặp cha, ánh mắt cũng tự nhiên hàm chứa vài phần đánh giá.

Nếu không phải trong lúc vô ý nhìn thấy Tam hoàng tử thật bị nhốt, thì hiện tại ta chắc cũng không thể nhìn thấu được người cha ngày thường giấu giếm thanh sắc lại ẩn giấu tâm tư như vậy. Ta còn tưởng cha là trung thần, nhưng xem ra ta đã lầm rồi.

Kỳ thật ngẫm nghĩ lại, thường ngày ngôn hành cử chỉ của cha mẹ thỉnh thoảng cũng để lộ sự khinh thường với Tư Mã gia.

Nhưng ta hiểu được một chuyện, dù cha là trung thần cũng thế hay gian thần cũng vậy, ta đều mang họ Tiêu, vinh nhục của Tiêu gia cũng là vinh nhục của Tiêu Uyển ta. Vả lại Tam hoàng tử đã bị hủy thành như vậy, nếu hắn trốn được ra ngoài, thì nghênh đón Tiêu gia chúng ta chính là kết cục giết chóc tai ương.

Vậy nên, cha là trung thần, thì ta là con gái của trung thần. Cha là gian thần, thì ta sẽ thành con gái của gian thần!

“A Uyển, hôm nay con bị sao vậy?” Cha hiền hoà gắp đồ ăn cho ta.

Mẹ cũng dịu dàng cười hỏi: “Đúng đó, sao cứ nhìn cha con chằm chằm vậy?”

Ta vốn muốn nói với cha chuyện gặp ám sát đêm qua, nhưng phút chốc nghĩ lại, nếu ta nói với cha, khó tránh khỏi sẽ dính đến việc ta vào mật đạo rồi lỡ phát hiện ra dã tâm của cha. Vả lại huynh trưởng đã dặn ta hết lần này đến lần khác, cũng muốn ta không bị dính vào cuộc chiến giành ngôi vị Hoàng đế, mà cha chắc cũng có ý như vậy.

Ta nhỏ giọng nói: “A Uyển chỉ là lâu rồi không dùng bữa với cha mẹ ạ.”

Mẹ che miệng cười, “A Uyển ngốc, con đã thành thiếu nữ rồi, chờ sau này con lấy chồng xa, chẳng phải là...”

Cha ho khụ một tiếng.

Mẹ ngậm miệng không nói gì, như ý thức được cái gì đó mà sắc mặt của mẹ thay đổi, rồi lại khẽ cười nói:

“Cha của con ấy, nghe được con sau này phải lập gia đình thì sắc mặt liền khó coi hẳn.”

Sống chung với cha mẹ đã lâu, ta rất dễ dàng phát hiện lời mẹ vừa nói có vấn đề, vả lại nhìn tình hình trước mắt, cha mẹ quả thật chưa từng để ý đến chuyện tứ hôn.

Ta mếu máo nói: “Cha mẹ ơi, A Uyển không muốn lập gia đình đâu!” Mắt vừa chuyển, ta lại nói: “Con cũng không muốn lấy chồng xa, nếu phải lập gia đình thì cha ơi, A Uyển gả cho Lý tổng quản có được không?”

Lý tổng quản đứng phía sau cha ho sặc sụa, khuôn mặt vội đổi thành màu gan heo. Hắn kinh sợ nói:

“Quận chúa đừng lấy lão nô để nói đùa, Quận chúa là Chuẩn thái tử phi, lão nô thân phận thấp hèn sao dám trèo cao ạ.”

Ta cười hì hì, “Nói đùa thôi mà.”

Cha lườm ta, “Sau này không được đùa như vậy nữa.”

“Dạ.” Ta hậm hực nói.

Sau đó, mẹ lại hỏi ta chuyện của Thẩm Hoành, mẹ hỏi rất kỹ, kỹ đến mức Thẩm Hoành nói gì với ta, tặng gì cho ta, thậm chí đến Thẩm Hoành nấu món gì cho ta cũng hỏi.

Ta bị hỏi đến mất kiên nhẫn, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nại trả lời. Sau khi mẹ nghe xong, mặt mày rạng rỡ hẳn, “A Hoành đúng là rất tốt với con.”

Cha cười cười vuốt vuốt bộ râu ngắn, “A Hoành là rồng phượng trong loài người, tốt với A Uyển cũng không nói ra ngoài.”

Ta vô cùng kinh ngạc, lúc trước mẹ còn gọi Thẩm Hoành là Thẩm công tử, nay đã thân đến mức gọi A Hoành rồi. Ta nhìn kỹ vẻ mặt của cha mẹ, không khỏi suy đoán hay Thẩm Hoành đúng là quá xuất sắc, khiến cha mẹ có ý định nhận hắn làm con nuôi? Nên bây giờ mới gọi thân mật như thế?

Cha quay qua nói với ta: “Sau này con phải nghe lời A Hoành, những lời vớ vẩn như muốn gả cho Lý tổng quản lúc nãy cũng không được nói nữa.”

Mẹ phụ họa nói: “Cô nương nhà gia giáo không nên nói những lời này.”

Ta gật gật đầu.

Ta vừa trở lại viện của mình, còn chưa vào đến cửa thì Bích Dung đã hạ giọng xuống: “Quận chúa, Thẩm công tử đến đây ạ.” Hơi dừng lại, “Thẩm công tử đang ngủ gục trên bàn ạ.”

Ta ngẩn ra, hỏi: “Sư phụ đến lâu chưa?”

“Hơn nửa canh giờ rồi ạ.”

Ta bước vào phòng, vừa ngước mắt đã thấy Thẩm Hoành đang nhắm mắt lại, khuỷu tay chống lên bàn, đầu hơi nghiêng, không giấu được vẻ mệt mỏi. A Thanh nói nhỏ bên người ta:

“Quận chúa, Thẩm công tử mấy ngày nay chưa được ngủ ngon giấc ạ.”

Sau khi biết cha có tình ý với giang sơn Nam triều này, ta cũng một lần nữa xem kỹ Thẩm Hoành. Có lẽ cha coi trọng Thẩm Hoành, một nửa vì y thuật của Thẩm Hoành rất cao, hơn nửa còn lại là Thẩm Hoành có năng lực để cha sử dụng.

Phàm là người thành công thì bên người luôn có nhiều phụ tá.

Lúc trước vào cung dự tiệc sinh thần của Hoàng hậu, cha đã nói trước Tiết Lập xuân[1] năm sau, cuộc chiến giành ngôi vị Hoàng đế sẽ kết thúc. Bây giờ đã đầu tháng Mười hai rồi, cách đầu xuân cũng không xa nữa, chắc tình hình hiện tại đang hết sức căng thẳng. Mà Thẩm Hoành thân là phụ tá của cha, lại còn là sư phụ của ta, một người hai chức, sao có thể không mệt cơ chứ?

[1] Tiết Lập xuân hay gọi là vào xuân, đầu xuân, sang xuân: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam... Chỉ khoảng thời gian trước sau tháng giêng Âm Lịch. Ngày Lập xuân được coi là ngày bắt đầu mùa xuân ở Việt Nam, Trung Quốc…

Ta bước tới gần người đang nằm sấp kia, muốn rút quyển sách trong tay Thẩm Hoành ra. Không ngờ vừa mới tới gần, Thẩm Hoành đã mở mắt ra, hai mắt đỏ ngầu ngóng nhìn ta. Ta mở miệng gọi:

“Sư phụ.”

Hai mắt Thẩm Hoành đẫm lệ, hắn bỗng nhiên ôm ta, rất nhẹ nhàng, như ta chỉ cần chạm vào là có thể tan vỡ thành bọt biển. Hắn như đang nói mớ:

“A Uyển, ta mơ thấy nàng đã chết, con của chúng ta cũng chết rồi, là một bé gái đấy.”

Ta nhìn thấy Lê Tâm và A Thanh đang trợn mắt há hốc miệng cách đó mười bước, bèn dùng ánh mắt ra hiệu Bích Dung. Bích Dung hơi gật đầu với ta, rồi kéo những người trong phòng ra ngoài. Cửa nhẹ nhàng đóng lại, ta bình tĩnh nói:

“Sư phụ, người ngủ đến mơ hồ luôn rồi, con là Tiêu Uyển.”

Người Thẩm Hoành đột nhiên run lên.

Ta đẩy Thẩm Hoành ra, lui về sau mấy bước, ta yên lặng nhìn vào mắt hắn, “Sư phụ, những chuyện trước kia đã qua rồi, người cũng nên quên đi.”

Thẩm Hoành cụp mắt xuống, rất lâu sau, hắn mới nâng mắt lên. Lần này, trên mặt thêm vài phần kiên định, nước mắt cũng không còn, nhưng trong mắt vẫn có không ít tơ máu.

“A Uyển nói phải, lúc nãy đúng là vi sư ngủ đến mơ hồ rồi, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Hắn cười ôn hòa, “Ta qua đây là có chút chuyện muốn nói với con.”

Thẩm Hoành xê dịch chỗ ngồi, ý bảo ta cũng qua ngồi.

Ta quan sát Thẩm Hoành, thấy sắc mặt của hắn đã bình thường lại, liền biết hắn đã khôi phục lại bình thường, nên cũng yên tâm qua ngồi. Vừa mới ngồi xuống, Thẩm Hoành đã xoè tay ra, trong lòng bàn tay có hai mảnh vòng tay.

Là vòng tay bạc đêm qua ta ném ra hù tên áo đen!

Ta kinh ngạc nói: “Này...”

“Con đã thấy hắn.”

Thẩm Hoành nói câu này không có ý nghi vấn nào cả, mà rất chắc chắn. Ta biết không thể giấu Thẩm Hoành, mà ta cũng không muốn giấu hắn, nên đã kể hết những việc đêm qua ra.

Thẩm Hoành nghe xong, hỏi ta: “Con tính làm gì?”

Ta nháy mắt mấy cái, “Con còn có lựa chọn khác sao?” Ta họ Tiêu, dù cha có mưu phản thành công hay không, thì chúng ta đều ngồi chung một con thuyền, Tiêu gia còn, ta sống, Tiêu gia vong, ta chết.

Thẩm Hoành nhẹ giọng nói: “Còn nhớ rõ những lời ta đã từng nói với con không? Rời Nam triều, tìm một chỗ...”

Ta ngắt lời Thẩm Hoành, “Con không muốn.”

Lúc trước đã không muốn đi ẩn cư với Thẩm Hoành, nay biết Thẩm Hoành có liên quan tới kiếp trước của ta, ta càng không thể đi ẩn cư với hắn. Huống hồ, Thẩm Hoành còn phải ở lại để giúp cha một tay.

“Được, A Uyển không muốn thì thôi, ta không ép con.”

Ta nói: “Huynh trưởng cũng biết chuyện này à.” Ta nối mọi chuyện lại, đột nhiên hỏi: “Huynh trưởng là mật thám cha cố ý cài bên người Thái tử?”

Thẩm Hoành gật đầu.

Ta nhỏ giọng lại, hỏi: “Tam hoàng tử bị đổi khi nào?”

“Hôm Hạ yến.”

Ta nhớ tới hôm Hạ yến, khi ở trong cung nhìn thấy Dịch Phong gặp người của Tam hoàng tử, sau đó ở Nam Phong Quán chẳng biết tại sao lại muốn tuyệt giao với ta, có lẽ cũng liên quan tới Tam hoàng tử.

Ta nhìn mảnh vòng tay trong tay Thẩm Hoành, “Người đêm qua cũng gặp tên áo đen? Có biết bọn chúng được ai phái tới không?”

“Ừ, sau khi con trốn vào mật đạo thì ta liền chạy tới. Tên áo đen kia đã bị ta giết. Còn người phái tới, ta đoán là Thái tử.”

Ta bất ngờ, “Thái tử?”

Thẩm Hoành gật đầu, “Gần đây Thái tử bị Tam hoàng tử chèn ép gay gắt, nếu ta không tính sai thì vài ngày tới hắn sẽ có hành động.”

Rất nhanh chóng, bên ngoài đã truyền tin Thái tử được bỏ lệnh cấm. Nghe tin Tư Mã Cẩn Du được bỏ lệnh cấm, ta hận không thể nửa đêm báo mộng cho Hoàng đế để ngài lại phạt thêm vài tháng nữa. Thằng nhãi Tư Mã Cẩn Du bị nhốt trong phủ Thái tử suy nghĩ lỗi lầm mà còn có thể kiếm chuyện với ta. Hiện giờ hắn đã được bỏ lệnh cấm, mà ta lại có thân phận là Chuẩn thái tử phi, có thể thấy được tương lai của ta không tốt cho lắm.

Nhớ tới lời của Thẩm Hoành, ta hỏi: “Sao Thái tử được bỏ lệnh cấm?” Rõ ràng còn một thời gian dài nữa mới đủ ba tháng mà.

Bích Dung đáp: “Nghe nói bệ hạ cảm động vì lòng hiếu thảo của Thái tử điện hạ. Những ngày suy nghĩ lỗi lầm, Thái tử đều rất thành tâm sao chép kinh văn vì bệ hạ. Mà Hoàng hậu nương nương và Văn Dương công chúa cũng hay cầu tình cho Thái tử điện hạ ạ.”

Ta liếc Bích Dung, “Bên ngoài đều đồn như vậy?”

Bích Dung trả lời: “Dạ vâng, toàn thành Kiến Khang đều đang khen Thái tử hiếu thảo ạ.”

Xem ra Tư Mã Cẩn Du còn là một tay biết chế tạo dư luận. Ừm, nhưng Tư Mã Cẩn Du đang bị Tam hoàng tử chèn ép gay gắt, hẳn là hắn không có thời gian tới tìm ta mới phải.

Ta hơi thả lỏng người.

Chỉ tiếc là ta vẫn còn xem nhẹ sự cố chấp Tư Mã Cẩn Du dành cho Tạ Uyển, tin bỏ lệnh cấm vừa truyền đến, thiệp mời của Tư Mã Cẩn Du đã tới ngay sau đó, muốn ta tới phủ Thái tử ngắm mai nghe cầm.

Ta nhìn thiệp mời mà chỉ muốn ném nó vào mặt Tư Mã Cẩn Du.

Ngắm mai ngắm mai, ta mới là cái người bị ngắm thì có!

Thôi vậy, dù sao cha cũng sắp thành nghịch tặc đoạt giang sơn của người ta rồi, ta thuận tiện đi phủ Thái tử xin lỗi Tư Mã Cẩn Du vậy.

Ta bảo Lê Tâm qua nói cho mẹ biết, rồi dẫn Bích Dung đi phủ Thái tử. Vừa xuống xe ngựa đã có người ra đón, ta nhìn kỹ, đúng là Dịch Phong.

Hắn nhìn ta, cũng không cho ta nét mặt hoà nhã nào.

Bích Dung bất mãn oán giận, “Chỉ là nam sủng của Thái tử thì có tư cách gì lên mặt với Quận chúa chứ. Dù sao Quận chúa cũng là Thái tử phi tương lai đó.”

Ta rất rõ ràng nhìn thấy người Dịch Phong cứng đờ, nhưng hắn không quay đầu lại, cũng không nói thêm điều gì, vẫn đi trước dẫn đường như cũ, bóng dáng thoạt nhìn hơi yếu ớt.

Ta khiển trách Bích Dung một tiếng, rồi nói với Dịch Phong: “Là nha hoàn của ta vô lễ, ngươi chớ nên trách tội. Bích Dung, mau xin lỗi Dịch Phong công tử.”

Dịch Phong lạnh giọng: “Không cần. Giống như lời nha hoàn của Quận chúa, ta chỉ là một nam sủng mà thôi, không nhận nổi lời xin lỗi này.”

Nói xong, Dịch Phong đi nhanh hơn, rất nhanh đã cách ta và Bích Dung một khoảng xa.

Bích Dung nói: “Quận chúa, hắn... hắn...”

Ta khoát tay, ý bảo Bích Dung không cần nhiều lời.

Nói đến cũng lạ, tuy không biết kiếp trước Dịch Phong có quan hệ gì với ta, nhưng ta lại không chán ghét hắn được, cứ thấy hắn là có cảm giác thân thiết khó hiểu, cảm giác đó bắt đầu tồn tại từ khi ta vô tình gặp hắn ở Nam Phong Quán vào tuổi cập kê.

Mà ta chưa từng có cảm giác này với Thẩm Hoành và Tư Mã Cẩn Du bao giờ.


Phan_1 Q1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24 Q2
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .